Qui Sơn Phương Trượng
Trên tường phòng của Qui Sơn có một bài kệ:
“Phương trượng của Qui Sơn,
[Fugai: Nó được xây lúc nào?]
Dốc quá không thể trèo
[Tôi có thể bước đi như trên đất bằng.]
Nếu có ai vào đó,
[Hãy bước cẩn thận.]
Sẽ thành đại tướng quân.”
[Chớ quên còn một đại tướng quân khác nữa.]
Vân Phong nói về bài kệ, “Qui Sơn sanh ra đã là Thiền sư.”
Fugai: Táo ngào đường!
Một ông tăng hỏi Vân Phong, “Hòa thượng sắp làm thơ gì cho phòng của hòa thượng?”
Fugai: Hỏi hay lắm.
Vân Phong đáp bằng cách giơ ra bài thơ của sư:
Fugai: Kẻ bắt chước!
“Phương trượng của Thúy Nham
Không bao giờ có cửa.
[Fugai: Khó vào đó.]
Tăng nào vào trong đó,
[Ông ta đang đi trên lưỡi kiếm.]
Tức khắc thấy Thúy Nham.”
[Đang trượt băng.]
Ông tăng lễ bái và đứng lên.
Fugai: Ông ta có gì để nói?
Vân Nham nói, “Ông có thấy Thúy Nham không?”
Fugai: Chung quanh toàn là kẽm gai.
Ông tăng ngập ngừng.
Fugai: Tôi đã nói rồi, ông ta không thể vào được.
Vân Nham đánh phất tử vào miệng ông tăng.
Fugai: Kìa! Cửa mở rồi.
Genro: Phòng của Qui Sơn khó thấy nhưng dễ vào. Phòng của Thúy Nham dễ thấy nhưng khó vào. Trong phòng của tôi cũng có một bài thơ:
Trống không chẳng trong, ngoài.
Nếu chẳng có trong, ngoài,
Tôi hỏi tăng các ông,
Làm sao mà vào được?
Fugai: Tôi chẳng vào phòng đó.
Genro:
Vách đứng ngón chân bám;
[Fugai: Trên dốc dứng có phần bằng.]
Đất bằng dấu bẩy cọp.
[Trên đất bằng có chỗ dốc đứng.]
Mỗi mỗi lập chùa riêng,
Tùy theo thói nhà họ.
[Phải làm những hành động ngu ngốc để độ kẻ khác.]
Nghiệp vàng còn lấp lánh.
[Đời này sang đời khác mang phiền phức bất tận.]